• An Giang
  • Bình Dương
  • Bình Phước
  • Bình Thuận
  • Bình Định
  • Bạc Liêu
  • Bắc Giang
  • Bắc Kạn
  • Bắc Ninh
  • Bến Tre
  • Cao Bằng
  • Cà Mau
  • Cần Thơ
  • Điện Biên
  • Đà Nẵng
  • Đà Lạt
  • Đắk Lắk
  • Đắk Nông
  • Đồng Nai
  • Đồng Tháp
  • Gia Lai
  • Hà Nội
  • Hồ Chí Minh
  • Hà Giang
  • Hà Nam
  • Hà Tây
  • Hà Tĩnh
  • Hòa Bình
  • Hưng Yên
  • Hải Dương
  • Hải Phòng
  • Hậu Giang
  • Khánh Hòa
  • Kiên Giang
  • Kon Tum
  • Lai Châu
  • Long An
  • Lào Cai
  • Lâm Đồng
  • Lạng Sơn
  • Nam Định
  • Nghệ An
  • Ninh Bình
  • Ninh Thuận
  • Phú Thọ
  • Phú Yên
  • Quảng Bình
  • Quảng Nam
  • Quảng Ngãi
  • Quảng Ninh
  • Quảng Trị
  • Sóc Trăng
  • Sơn La
  • Thanh Hóa
  • Thái Bình
  • Thái Nguyên
  • Thừa Thiên Huế
  • Tiền Giang
  • Trà Vinh
  • Tuyên Quang
  • Tây Ninh
  • Vĩnh Long
  • Vĩnh Phúc
  • Vũng Tàu
  • Yên Bái

Dệt may Mỹ Latinh “tránh” cạnh tranh với hàng hóa Trung Quốc

(Chinhphu.vn)- Trước bối cảnh hàng hóa Trung Quốc tràn ngập khắp nơi và quy định hạn ngạch của WTO, các nhà sản xuất và kinh doanh hàng dệt may ở Mỹ Latinh đang cố gắng tìm ra một chiến lược sản xuất và kinh doanh mới cùng với kế hoạch chinh phục thị trường phi truyền thống cho sản phẩm của mình.

15/03/2010 17:57

Khi không cạnh tranh được với hàng hóa của Trung Quốc, ngành Dệt may Mỹ Latinh đã soạn thảo chiến lược kinh doanh mới. Ảnh minh họa
Theo nhà doanh nghiệp Arturo Condo, Giám đốc Trường Kinh doanh Incae Business School của Costa Rica, nếu trong năm 2004, Mexico, Guatemala, Honduras, El Salvador, Nicaragua, Costa Rica, Cộng hòa Dominicana và Colombia chiếm tới 90% hàng dệt nhập khẩu của Mỹ, thì đến năm 2009 các nước này đã phải tự tổ chức lại ngành Dệt may, soạn thảo chiến lược mới mà trọng tâm của nó chính là tìm ra những ¨lỗ hổng¨ còn lại trên thị trường hiện đã bị toàn cầu hóa ở mức cao.

Arturo Condo cho rằng khó có thể tìm ra cách cạnh tranh với hàng hóa của Trung Quốc, nhưng trên thực tế vẫn còn những sản phẩm cần chuyên môn cao và sự khéo léo mà các quốc gia Mỹ Latinh có thể tận dụng lợi thế của mình để giữ lấy một phần thị phần và sử dụng nó cho một thị trường khác.

Theo phân tích của tác giả, các nước Trung Mỹ như Honduras, Cộng hoà Dominicana, Panama và El Salvađor đã tìm ra những mặt hàng gia công khác mà không liên quan gì đến dệt may, ví dụ như lắp ráp hàng điện tử, sản xuất dây cáp điện cho công nghiệp xe hơi, cho dù nguyên liệu sẵn có ở các quốc gia đó không phải thuộc lĩnh vực dệt may, nhưng trong quá trình sản xuất có những khâu mà người ta không thể làm tại Mỹ.

Trong khi đó, các nước Trung Mỹ tìm cách lái ngành dệt may sang các lĩnh vực khác nhằm khắc phục hậu quả của khủng hoảng, tránh cạnh tranh với hàng hóa Trung Quốc, thì một số nước Nam Mỹ như Colombia, Brazil, Argentina và Peru lại tìm các biện pháp củng cố ngành dệt may của họ, thông qua tạo mẫu mốt mới và quay lại cung cấp cho các quốc gia trong khu vực Mỹ Latinh. Ví dụ trong năm 2009, có tới 58% hàng dệt may của Colombia được xuất sang Venezuela và 30% hàng Brazil sang Argentina.

Arturo Condo khẳng định bản đồ ngành Dệt may thế giới đã thay đổi căn bản. Nếu như trước đây có tới 80 nước cạnh tranh thị trường hấp dẫn này thì ngày nay chỉ còn có khoảng 4 đến 5 quốc gia thống trị, nhưng ở từng lĩnh vực khác nhau. Lợi thế lớn nhất của Mỹ Latinh, nhất là Trung Mỹ, là gần thị trường Mỹ. Hàng hóa chuyên chở bằng đường biển từ Guatemala sang Mỹ chỉ mất có 4 ngày, trong khi đó từ Trung Quốc sang ngốn tới 13 ngày.

Khó ai có thể tin là nước Honduras nhỏ bé lại là nhà cung cấp chính áo sơ mi và quần áo thể thao cho Mỹ, Pakistan lại là nước cung cấp chính khăn tắm, ga giường, và Bangladesh và Mexico là nơi gia công quần áo bò cho Mỹ.

Theo tác giả, Trung Quốc có thể là người chiến thắng trên nhiều mặt, nhưng không phải là tất cả, vẫn còn cơ hội cho các nước khác, nếu biết cách tìm ra những “lỗ hổng” còn lại trên thị trường dệt may./.

Mai Hằng